
Trang công ty » Văn chủng loại lớp 11 Tập 2: Phân tích ý niệm sống “vội vàng” của Xuân Diệu trong thành tựu cùng tên
Đề bài: Phân tích ý niệm sống “vội vàng” của Xuân Diệu trong item cùng tên
Bài làm
Xuân Diệu nhà thơ tình của thi ca Việt Nam. Thơ ông tràn ngập tình yêu, không những là tình cảm nam thanh nữ mà còn là tình yêu thương cuộc sống. Ông sống cấp vàng, gấp gáp để nắm bắt trọn vẹn các khoảnh tự khắc của cuộc đời. Triết lí sống vội vàng vàng, vội gáp đã làm được ông thể hiện rất đầy đủ trong bài thơ “Vội vàng” trích vào tập “Thơ thơ” – tập thơ đầu tay của ông.
Bạn đang xem: Quan niệm sống của xuân diệu trong bài thơ vội vàng
Trong bài xích thơ “Giục dã” Xuân Diệu đã từng viết:
Mau cùng với chứ, hối hả lên với chứ
Em ơi em, tình non sắp tới già rồi.
Triết lí sống rối rít gấp gáp đang trở thành một quan niệm sống của Xuân Diệu, nó được thể hiện xuyên suốt trong hành trình sáng tác của ông.
Ngay trường đoản cú nhan đề của bài xích thơ triết lí sống vội vàng vàng, vội vàng gáp đã có nhà thơ thể hiện. Vội vàng vàng có nghĩa là sự cấp vã, thao tác làm việc luôn gấp gáp, nhanh lẹ không thể chần chừ. Đối cùng với Xuân Diệu cũng vậy, ông tất tả trong từng giây phút. Vậy lý do Xuân Diệu đề nghị sống gấp vàng, gấp rút như vậy. Do ông ý thức được rằng, thời gian đời tín đồ thật ngắn ngủi, hữu hạn, còn thời gian vũ trụ lại tuần hoàn, vô hạn.
“Xuân đương tới, nghĩa la xuân đương qua,
Xuân còn non, tức thị xuân sẽ già
Mà xuân không còn nghĩa là tôi cũng mất
Không mang đến dài thời trẻ em của nhân gian
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn
Còn trời khu đất nhưng không còn tôi mãi
Nên bâng khuâng tôi nhớ tiếc cả khu đất trời”.
Xuân Diệu rất ám ảnh với những bước đi của thời gian , bởi thế ông cực kỳ nhạy cảm trước sự chảy trôi của nó. Xuân đương tới đồng thời lúc này cũng là thời điểm nó đang vụt khỏi bàn tay bọn chúng ta, xuân “non” rồi cho lúc xuân đã “già”, thậm chí, cùng khi xuân hết cũng chính là lúc tôi đã chết. Sự cực đoan ấy của Xuân Diệu là hoàn toàn hợp lí. Cuộc sống này đẹp mắt đẽ, vui tươi là vậy cơ mà nó như một cái sông chảy đi cùng không lúc nào trở lại nữa. Phút giây đẹp đẽ, time lãng mạn cũng chỉ cho với ta bao gồm một lần. Thiên nhiên có thể đẹp mãi, vĩnh cửu mãi, còn “tôi” thì không, tôi chỉ gồm một đời này, một ghê này để tận hưởng trọn vẹn các mĩ vị, phần nhiều thắng cảnh trong cuộc sống. Vị vậy rất cần phải sống vội, sinh sống gấp, bao hàm khao khát mãnh liệt:
Tôi ý muốn tắt nắng nóng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tôi hy vọng buộc gió lại
Cho hương thơm đừng bay đi
Cái mong ước của ông thật khác thường, cơ mà cũng thật mãnh liệt. Tắt nắng, buộc gió, hỏi chăng bao gồm ai trên cuộc đời này đã làm cho được. Xuân Diệu mong muốn tắt nắng nhằm những màu sắc của cuộc sống không bị phai tàn, ước ao buộc gió nhằm sắc hương thơm của cỏ cây không biến thành bay đi. Ý mong mỏi ấy quả thực đẹp nhất đẽ, ông muốn lưu lại đông đảo gì xinh xắn nhất của vạn vật thiên nhiên cho cuộc sống thường ngày con người. Đồng thời cầu mơ ấy của ông cũng trọn vẹn có cở sở, cuộc sống đời thường đẹp đẽ dường kia, còn nếu như không sống tận hiến chẳng yêu cầu là sẽ uống giá tiền lắm hay sao:
Của bướm ong này phía trên tuần tháng mật
Này trên đây hoa của đồng nội xanh rì
….
Tháng giêng ngon như 1 cặp môi gần.
Đoạn thơ như một tiếng reo vui, một bản hoan ca trước vẻ đẹp của thiên nhiên vạn vật. Thế gian hiện lên với vẻ đẹp nhất toàn mĩ, tràn đầy nhất: tuần tháng mật, hoa của đồng nội xanh rì, lá của cành tơ phơ phất, yến anh này phía trên khúc tình si, anh sáng,… Một bức ảnh tuyệt đẹp mắt được thi sĩ Xuân Diệu vẽ lên, sẽ là bức tranh có sự hài hòa của màu sắc (xanh rì), âm nhạc (khúc tình si) và ngập tràn ánh sáng. Đây quả là 1 thiên đường. Vẻ đẹp này không hẳn ở đâu xa, nhưng nó ở ngay đây, hiện hữu trong cuộc sống này. Đây cũng là loại đích nhưng mà Xuân Diệu mong muốn hướng bạn đọc đến, tiên cảnh bồng lai không hẳn chỉ tất cả ở vào tưởng tượng, nhưng nó có ở tức thì đây, tại mặt đất này. Đang vui sướng, yêu thương đời, sống hối hả, gấp gáp là vậy, tuy nhiên giọng thơ Xuân Diệu như bị trùng xuống ở câu thơ tiếp theo: “Tôi sung sướng. Nhưng nôn nóng một nửa/ Tôi không hóng nắng hạ new hoài xuân”. Câu thơ bị bẻ làm đôi, lúc thi nhân nhận thấy sự rã trôi của thời gian, con người lo lắng, lo ngại trước bước tiến của thời gian, nó chẳng đợi chờ tuổi xuân của bất kể ai, bất kể sự đồ vật nào: “Con gió xinh thì thào trong lá biếc/ phải chăng hờn bởi nỗi buộc phải bay đi?/ Chim rộn rang bỗng đứt giờ reo thi/ phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa”. Trước bước tiến không chấm dứt của thời gian, ông không còn tạm dừng ở thèm khát tắt nắng và nóng buộc gió nhưng mà sống vội sống gấp đã trở thành hành động:
“Mau đi thôi! Mùa không ngả chiều hôm
…
– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”
Đoạn thơ nồng nàn, cháy bỏng nhất, thể hiện trẻ khỏe nhất khao khát, ước mong muốn sống vội, sống vội của thi nhân. Nhịp thơ nhanh, vội gáp, thể hiện của xúc cảm dâng trào. Ông mong ôm tất cả sự sống, dùng một loạt động từ mạnh khỏe theo lever tăng tiến: ôm, riết, say để tận hưởng cuộc sống bằng đông đảo giác quan. Từ bỏ ôm một cử chỉ thân mật, riết lại to gan lớn mật bạo, trẻ trung và tràn đầy năng lượng hơn mang lại say thì sẽ ở độ quyến luyến, nồng thắm và sau cuối là thâu hết những vẻ rất đẹp của mùa xuân, tuổi trẻ, tình thương vào chổ chính giữa hồn thi nhân. Ông mở tất cả các giác quan lại để tận hưởng tận độ những thanh sắc của đời sống với câu thơ ở đầu cuối đã diễn đạt trọn vẹn cảm xúc của ông: “Hỡi xuân hồng, ta ước ao cắn vào ngươi”.
Tác phẩm Vội vàng đã thể hiện một cách đầy đủ, đầy đủ nhất lối sống, quan niệm sống “vội vàng” của Xuân Diệu. Ông sống hối hả để tận thưởng hết vẻ đẹp, để hiến đâng hết tuổi xuân cho cuộc sống này. Đó là một trong nhân sinh quan, lối sống lành mạnh. “Thơ Xuân Diệu là 1 nguồn sống rào rạt chưa từng thấy sinh hoạt chón nước non âm thầm lặng lẽ này” (Hoài Thanh)
Đề bài: Phân tích ý niệm sống “vội vàng” của Xuân Diệu qua bài thơ “Vội vàng”
Bài làm
Nhà thơ được Hoài Thanh nhận xét là “Nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới” chính Xuân Diệu không có bất kì ai khác. Thơ ông là 1 nguồn sống dào dạt tràn đầy xuân dung nhan xuân tình của một thi nhân yêu tê mê tình yêu, cuộc đời và biết trân trọng, tận thưởng vẻ đẹp nhất cuộc sống. Vượt trội cho phong cách thơ Xuân Diệu là bài bác thơ “Vội vàng” thể hiện ý niệm sống nhanh chóng rất new mẻ, bao gồm ý nghĩa. Vậy tại sao Xuân Diệu lại sở hữu được điều ấy ta cùng khám phá bài thơ để gia công rõ lối sống cấp của thi nhân.
Vội vàng là một trong tính từ để chỉ sự nhanh chóng, cấp gáp. Theo Xuân Diệu sống vội là sinh sống nhanh, sinh sống gấp để tận lực cống hiến, tận chổ chính giữa tận hưởng, trải nghiệm vẻ đẹp sản xuất hóa ban tặng. Sống nhanh nhẹn trong quan niệm của ông là lối sống tích cực và lành mạnh khác với biện pháp sống vội vàng của một vài bạn trẻ hiện thời vội đuổi theo giá trị thiết bị chất, vội sống để trải nghiệm mà quên mất làm việc, vội chạy theo xu cố gắng thời thượng mà lại sa đà vào lối sống tiêu cực vô nghĩa. Chính ý niệm vội tiến thưởng của Xuân Diệu đang thức thức giấc cho ai đã lầm lối, mở con đường cho bạn đang bơ vơ đi tìm lẽ sống đích thực.
Vậy tại sao Xuân Diệu lại đạt được lối sinh sống mang chân thành và ý nghĩa nhân sinh thâm thúy như vậy? Ông là nhà thơ luôn khao khát giao hòa, giao cảm cùng với cuộc đời, yêu tha thiết sự sống bao bọc mình. Xuân Diệu phát hiện ra vẻ đẹp tạo thành hóa ban bộ quà tặng kèm theo cho chúng ta, thi sĩ như bạn hướng dẫn viên du lịch đưa ta du ngoạn ngắm cảnh đẹp hết chốn nọ mang đến chỗ kia: là vẻ rất đẹp của ong bướm trong tuần mon mật, hoa của đồng nội xanh rì, lá của cành tơ phơ phất, khúc tình si của yến anh, ánh sáng chớp hàng mi, thần Vui gõ của hằng sáng sớm và hoàn hảo và tuyệt vời nhất nhất là vẻ đẹp của tháng giêng được thi sĩ đối chiếu ngon như cặp môi ngay sát của tình yêu. Rất nhiều vẻ rất đẹp ấy không phải tìm nơi đâu xa nhưng nó là “bữa tiệc ngon”, là chốn bồng lai tiên giới giữa trần gian. Nó chưa phải là vẻ đẹp đặc trưng cho một vùng quê như thơ Nguyễn Khuyến, Hàn mang Tử giỏi vẻ rất đẹp “Tràng giang” của Huy Cận mà thiên nhiên trong thơ Xuân Diệu tất cả ở bất kể nơi nào, vùng quê nào bởi nét đẹp bình dị bao quanh ta. Thi nhân vui lòng tận hưởng, vừa lòng chìm đắm trong vạn vật thiên nhiên nhưng ông cũng “vội đá quý một nửa”, ông bồi hồi nuối tiếc cảnh sắc đất trời trong số những phút giây căng mịn nhựa sinh sống trong khoảnh khắc tươi vui khi xuân sang.
Thi sĩ sống nhanh chóng là vị ông nhận ra quy nguyên tắc trôi chảy khắt khe và sự tàn phá của thời gian. Nếu như trong văn học tập trung đại những nhà thơ quan liêu niệm thời gian là tuần hoàn, chuyển phiên vòng còn đối với Xuân Diệu kia là thời gian tuyến tính một đi không trở lại: “Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua/ Xuân còn non tức là xuân sẽ già/ nhưng xuân không còn nghĩa là tôi cũng mất”. Nếu bạn khác cảm nhận mùa xuân qua đi lúc hạ đến còn bên thơ không nên đợi nắng và nóng đến new hoài xuân mà ông nuối tiếc ngày xuân ngay cả khi nó vẫn hiện hữu. Đối với ông xuân sắp tới nghĩa là vẫn qua, xuân còn non rồi cũng già, thậm chí còn là xuân hết bên thơ cũng mất. Xuân Diệu yêu mến mùa xuân của thiên nhiên đất trời, color xuân của tuổi trẻ con với ông tuổi trẻ em qua đi cuộc sống trở đề xuất vô nghĩa. Tuổi trẻ con là quãng thời hạn tươi đẹp, ý nghĩa, niềm hạnh phúc nhất của đời người. Câu thơ mang ý nghĩa sâu sắc nhân sinh thâm thúy tác mang như ao ước gửi gắm lời khuyên đến bạn đọc hãy biết trân trọng từng phút giây của thời gian, nhất là mấy năm ngắn ngủi thanh xuân, khoảng thời hạn ấy ta tất cả sức khỏe, tất cả ý chí, có niềm tin và có thời cơ để demo thách phiên bản thân, để cho mình được “thất bại” nhằm thấy cuộc sống có chân thành và ý nghĩa vô cùng. đơn vị thơ ám ảnh trước sự tiêu diệt của thời gian để cho mọi vật đa số được nhân hóa hiện hữu lên như con người cũng biết ai oán vui, tủi hờn, gần như biết lo ngại bởi giây lát qua đi của mùa xuân. Nên dứt cho mạch xúc cảm là thán tự ôi với dấu chấm than, cùng với dấu tía chấm diễn tả ý không nói hết biểu hiện tâm trạng nuối tiếc cho tột cùng của tác giả: “Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng lúc nào nữa…”
Vì cảnh sắc trời xuân thừa đẹp đề nghị nhà thơ mong muốn “tắt nắng”, “buộc gió” muốn can thiệp vào quy công cụ của tạo nên hóa để bảo quản hương sắc sáng chóe của đất trời. Đó là 1 trong những ước ước ao táo bạo, nghe bao gồm vẻ vô lí nhưng đứng trong trả cảnh, trung ương trạng thi nhân ta mới thấy nó bao gồm nghĩa tất cả lí vô cùng. Thi nhân vẫn tiếc nuối cho thanh xuân của khu đất trời với con tín đồ nên đựng tiếng lôi kéo “Mau đi thôi! Mùa không ngả chiều hôm” ta đã từng phát hiện lời thúc giục ấy trong câu thơ: “Mau với chứ cuống quýt lên với chứ/ Em em ơi, tình non chuẩn bị già rồi”. Thời gian nào trong tâm địa thức Xuân Diệu có muốn hưởng trọn thanh sắc của thiên nhiên, ông mong muốn ôm, hy vọng riết, ý muốn say, hy vọng thâu và tột cùng là muốn cắn vào xuân hồng. Sản phẩm loạt những động trường đoản cú được bố trí theo mức độ tăng tiến cho biết khao khát cháy bỏng của nhà thơ muốn hòa mình, tan chảy vào thiên nhiên để tận thưởng trọn vẹn. Nếu chưa hẳn một con người yêu tha thiết cuộc sống, say đắm trước vẻ rất đẹp của đất trời có tác dụng sao có thể viết bắt buộc những vần thơ tốt mĩ như vậy. Chưa có một hồn thơ nào mà thiên nhiên lại rạo rực tràn trề sức sống mạnh mẽ như trong bài xích thơ “Vội vàng”.
Như vậy qua cửa nhà ta rất có thể thấy được ý niệm sống gấp vàng lành mạnh và tích cực đáng để yêu mến và học tập tập. Qua đó người sáng tác đã mang đến em tương tự như bạn đọc phần nhiều giá trị nhân sinh sâu sắc. Học dứt bài thơ em thừa nhận thức được giá trị của thời gian, vẻ đẹp mắt của cuộc sống không cần ở vùng thần tiên xa vời mà hiện hữu ngay lập tức trong hay nhật. Xuân Diệu mang lại em biết cụ nào là sống bao gồm ích, gồm nghĩa, biết cố gắng nỗ lực hết mình mang lại tuổi trẻ ngắn ngủi, biết cống hiến sức mình cho quê hương và biết tận hưởng cuộc sống đời thường tươi đẹp.
Xem thêm: Định Nghĩa Monsoon Là Gì ? Monsoon Nghĩa Là Gì Trong Tiếng Việt
Quan niệm sống hối hả của Xuân Diệu có ý nghĩa sâu sắc sâu dung nhan với cuộc đời, tồn tại gắn bó với thời gian và luôn luôn đúng trong số đông thời đại đặc biệt với chúng ta trẻ đúng như thừa nhận xét của Hoài Thanh: “Xuân Diệu tiên tiến nhất trong những nhà thơ new – nên chỉ có thể những tín đồ còn trẻ mới thích đọc Xuân Diệu, mà đã đam mê thì bắt buộc mê”.