Tây Tạng - Trung Quốc
Tây Tạng (Tạng khu) là một khu vực cao nguyên trên châu Á, sinh sống phía bắc-đông của hàng Himalaya, thuộc cộng hòa dân chúng Trung Hoa. Đây là quê nhà của tín đồ Tạng cũng tương tự một số dân tộc khác ví như Môn Ba, Khương, và Lạc Ba, và hiện nay cũng có một lượng đáng kể tín đồ Hán và người phục sinh sống ...
Bạn đang xem: Tây tạng thuộc nước nào
Bạn vẫn xem: Tây tạng thuộc nước nào

thành phố Vô Tích - Giang đánh - china
Tây Tạng (Tạng khu) là một khoanh vùng cao nguyên tại châu Á, làm việc phía bắc-đông của dãy Himalaya, thuộc cùng hòa quần chúng Trung Hoa. Đây là quê nhà của người Tạng tương tự như một số dân tộc khác ví như Môn Ba, Khương, với Lạc Ba, và hiện thời cũng có một lượng đáng kể bạn Hán với người hồi phục sống. Tây Tạng là khu vực có cao độ lớn số 1 trên Trái Đất, với độ dài trung bình là 4.900 mét (16.000 ft).
Đến cầm cố kỷ thiết bị 7, Tây Tạng đổi thay một đế quốc thống nhất, song lập cập phân liệt thành nhiều lãnh thổ. Nhiều phần tây bộ và trung cỗ Tây Tạng thường xuyên thống tốt nhất (ít độc nhất vô nhị là trên danh nghĩa) dưới quyền các chính quyền tiếp nối nhau sinh hoạt Lhasa, Shigatse, hay phần đa nơi lân cận; các chính quyền này từng có lúc nằm bên dưới quyền cai quản của Mông Cổ cùng Trung Quốc. Các khu vực Kham và Amdo ở đông cỗ thường duy trì cơ cấu thiết yếu trị phiên bản địa mang tính phân tán hơn, được tạo thành một số đái quốc với nhóm bộ lạc, các khu vực này thường cần chịu sự điều hành và kiểm soát trực tiếp rộng từ Trung Hoa; và phần nhiều chúng ở đầu cuối được hợp tuyệt nhất vào các tỉnh Tứ Xuyên và Thanh Hải. Nhóc giới hiện giờ của Tây Tạng nhìn toàn diện được tùy chỉnh thiết lập nên vào nạm kỷ 18.
Sau khi triều Thanh sụp đổ vào thời điểm năm 1912, các binh lính Thanh bị giải cạnh bên và được hộ tống ra khỏi Tây Tạng địa phương. Tây Tạng địa phương tuyên bố tự do vào năm 1913. Sau đó, cơ quan chỉ đạo của chính phủ Lhasa chiếm lấy quyền kiểm soát và điều hành phần phía tây của tỉnh giấc Tây Khang. Khu vực duy trì tình trạng trường đoản cú quản cho đến năm 1951, lúc Quân đội cùng sản trung hoa tiến vào Tây Tạng, Tây Tạng hợp tuyệt nhất vào cùng hòa quần chúng Trung Hoa, và chính phủ Tây Tạng bị bãi bỏ sau một cuộc nổi lên thất bại vào thời điểm năm 1959. Ngày nay, chủ yếu phủ trung hoa định ra quần thể tự trị Tây Tạng nghỉ ngơi tây bộ và trung bộ của Tây Tạng, còn các khu vực phía đông đa số thuộc về những tỉnh Tứ Xuyên cùng Thanh Hải. Có những căng thẳng liên quan đến tình trạng bao gồm trị của Tây Tạng trong những lúc có những nhóm người Tạng giữ vong đang hoạt động.
Kinh tế Tây Tạng đa số là nông nghiệp trồng trọt tự cấp, song du ngoạn cũng trở nên một ngành tài chính nổi lên trong số thập niên gần đây. Tôn giáo đa phần ở Tây Tạng là Phật giáo Tây Tạng, cùng với chính là tôn giáo bạn dạng địa Bön (Bön thời buổi này tương đồng với Phật giáo Tây Tạng) cùng với những thiểu số Hồi giáo với Cơ Đốc giáo. Phật giáo Tây Tạng có tác động mang tính nhà yếu đối với nghệ thuật, âm nhạc, tiệc tùng, lễ hội của quần thể vực. Kiến trúc Tạng làm phản ánh tác động từ bản vẽ xây dựng Hán và phong cách xây dựng Ấn. Những loại lương thực đa phần tại Tây Tạng là đại mạch, thịt trườn Tạng, cùng trà bơ.
Ngôn ngữ
Các nhà ngôn từ học hay xếp giờ Tạng là một trong ngôn ngữ thuộc Ngữ hệ Hán-Tạng, mặc dù ranh giới thân "tiếng Tạng" với những ngôn ngữ Himalaya khác có thể không rõ ràng. Theo Matthew Kapstein:
Theo quan điểm của ngữ điệu học kế hoạch sử, tiếng Tạng tương đồng điệu với tiếng Miến Điện trong các các ngôn từ lớn trên châu Á. Nhóm hai ngữ điệu này cùng với các ngôn ngữ khác dường như có contact ở vùng khu đất Himalaya, cũng tương tự ở vùng cao của Đông phái nam Á cùng các khoanh vùng ranh giới giữa Hán-Tạng, những nhà ngữ điệu học nói chùng kết luận rằng bao gồm sự vĩnh cửu của một họ ngữ điệu Tạng-Miến. Khiến nhiều tranh cãi hơn là câu hỏi nhóm ngôn ngữ Tạng-Miến được mang lại là 1 phần của một bọn họ ngôn ngữ to hơn là ngữ hệ Hán-Tạng, thông qua đó tiếng Tạng cùng tiếng Miến là họ hàng xa của tiếng Hán.
Tiếng Tạng có nhiều phương ngữ địa phương thường không hiểu biết lẫn nhau. Nó được thực hiện trên khắp cao nguyên Tây Tạng cùng Bhutan, cũng rất được nói tại một vài nơi sống Nepal với bắc Ấn Độ, như ở Sikkim. Quan sát chung, những phương ngữ ngơi nghỉ trung bộ Tây Tạng (bao bao gồm Lhasa), Kham, Amdo và một trong những khu vực nhỏ hơn được xem là các phương ngữ giờ Tạng. Những dạng khác, nhất là Dzongkha, Sikkim, Sherpa, cùng Ladakh, được những người tiêu dùng chúng xem là các ngữ điệu riêng biệt, đa số là vì tại sao chính trị.
Mặc dù khẩu ngữ tiếng Tạng thay đổi tùy theo quần thể vực, song văn viết tiếng Tạng dựa trên ngôn từ Tạng truyền thống thì đồng nhất rộng khắp. Điều này có thể là do tác động lâu dài của Thổ Phồn. Tiếng Tạng có chữ viết riêng, tầm thường với giờ Ladakh cùng tiếng Dzongkha, có bắt đầu từ chữ Brāhmī tự Ấn Độ cổ đại.
Địa Lý
Tây Tạng ở trên cao nguyên Tây Tạng, cao trung bình trên 4200 m. Phần lớn dãy Himalaya bên trong địa phận Tây Tạng. Đỉnh tối đa của hàng núi này, đỉnh Everest, ở trên biên thuỳ với Nepal.
Khí hậu tại chỗ này rất thô suốt 9 mon trong năm. Gồm có dãy núi tuyết tồn tại cao 5.000-7.000 m. Các hẻm núi phía tây nhận thấy một lượng nhỏ dại tuyết từng năm nhưng mà vẫn hoàn toàn có thể dùng được quanh năm. ánh sáng thấp là chủ đạo trong quanh vùng này, trong các số ấy sự hoang vắng mát rượi đến tẻ nhạt bởi không có một loài cây nào ngoại trừ một vài cái cây rậm với thấp, với gió thổi ngang qua đồng bằng khô cằn mênh mông không thể bị cản trở. Gió mùa từ Ấn Độ Dương tạo ra một số ảnh hưởng ở phía đông Tây Tạng. Phía bắc Tây Tạng có ánh nắng mặt trời cao trong mùa hè và lạnh kinh khủng về mùa đông.
Tây Tạng trong định kỳ sử bao hàm các khu vực sau:
Amdo (a"mdo) ở phía đông bắc, được gần kề nhập vào các tỉnh Thanh Hải, Cam Túc và Tứ Xuyên của Trung Quốc.Kham (khams) sống phía đông, một phần của Tứ Xuyên, bắc Vân phái mạnh và 1 phần của Thanh Hải.Tây Kham, một phần của khu tự trị Tây Tạng.U (dbus), ngơi nghỉ trung tâm, một phần của quần thể tự trị Tây Tạng.Tsang (gtsang) sinh sống phía tây, 1 phần của khu vực tự trị Tây Tạng.Văn hóa của bạn Tây Tạng tác động rộng mập tới các đất nước láng giềng như Bhutan, Nepal, các khoanh vùng kề sát của Ấn Độ như Sikkim và Ladakh, và những tỉnh bên cạnh của trung quốc mà ở kia Phật giáo Tây Tạng là tôn giáo nhà yếu.
Một số con sông chính gồm đầu nguồn sống Tây Tạng bao gồm:
Dương TửHoàng HàSông ẤnMê KôngBrahmaputraSông HằngKinh tế
Kinh tế của Tây Tạng chủ yếu là nông nghiệp & trồng trọt tự cung từ bỏ cấp. Vì tiêu giảm trong đất trồng trọt, chăn nuôi đã cải tiến và phát triển như ngành nghề chính. Trong những năm ngay sát đây, du lịch đã trở thành một ngành quan tiền trọng, và nó được xúc tiến một cách tích cực và lành mạnh từ phía chính quyền. Tuyến đường tàu Thanh-Tạng được xây dừng để kết nối quanh vùng này với phần còn lại của trung hoa dài 1956 km nối tỉnh Thanh Hải với Tây Tạng được thiết yếu phủ trung quốc tuyên bố kết thúc vào ngày 15 mon 10 năm 2005.
Tuyến đường sắt Thanh-Tạng
Tuyến đường tàu lên Tây Tạng là dự án công trình xây dựng mang công nghệ phức tạp, với mặt đường ray đặc biệt có tác dụng ổn định trong điều kiện thời tiết cực kỳ khắc nghiệt. Ga đầu của tuyến phố sắt nổi tiếng này là thành phố Golmud ở trong tỉnh Thanh Hải cùng ga cuối là thủ phủ Lhasa của Tây Tạng.
Các toa tàu được thiết kế với như khoang máy bay để đảm bảo an toàn hành khách trước độ quá cao lớn, cùng với điểm tối đa của công trình lên đến mức 5.072 mét so với phương diện nước biển. Không khí phía bên trong được điều hòa auto để cân đối tại những nơi thiếu dưỡng khí mà lại tàu chạy qua.
Trung Quốc tuyên cha tuyến đường sắt Thanh-Tạng tất cả tổng ngân sách xây dựng 4,2 tỷ USD và dài 1.140 km này là 1 trong kỳ tích vĩ đại về công nghệ, đem lại cơ hội phát triển to khủng cho một khu vực mênh mông hùng vĩ.
Thành phố Xigaze cao hơn nữa mực nước biển 3.800 mét với nằm gần biên giới với Ấn Độ. Đây là chỗ ngự trị truyền thống lâu đời của Ban Thiền Lạt Ma, một trong những lãnh đạo tinh thần đặc trưng của Phật giáo Tây Tạng.
Xigaze còn tồn tại cách viết không giống là Shigatse có dân số 80.000 người. Vùng đất này trưng bày tại vị trí hợp lưu giữ của hai mẫu sông lừng danh về vai trung phong linh là Yarlong Tsangpo và Nuangchu, sinh sống phía tây của khu tự trị Tây Tạng.
Theo Tân Hoa xã, tuyến đường sắt sẽ được kéo dài thêm 270 km trường đoản cú Lhasa tới Xigaze và ngừng trong vòng 3 năm. Một quan chức địa phương là Yu Yungui nhấn mạnh: "Đường sắt sẽ khởi tạo ra cơ hội lớn cho sự phát triển kinh tế tài chính xã hội của Xigaze".
Tình trạng cách ly đặc trưng của Tây Tạng về địa lý khiến kinh tế vùng đất này nghèo nàn. Khối hệ thống giáo dục và tuổi thọ mức độ vừa phải của tín đồ dân tại phía trên thấp hơn các so với phần sót lại của Trung Quốc. Nhưng chính sự cách ly kia giúp bảo tồn nền văn hoá đặc trưng và lối sống rất khác đâu trên nhân loại này của Tây Tạng.
Sự xuất hiện của hệ thống đường sắt sẽn mang đến chuyển đổi dữ dội nhưng mà Bắc Kinh đánh giá là sẽ khai phá Tây Tạng, đem đến sự phồn vinh cho tất cả những người dân địa phương. Nhưng những người chỉ trích dự án công trình này thì đến rằng, nó đã là hồi chuông báo tử mang lại nền văn hoá sệt hữu của Tây Tạng.
Trước khi tất cả đường sắt, chỉ có hai bí quyết đến được cùng với thủ bao phủ Lhasa. Đó là đáp một chuyến bay rất hao tiền để rồi dựng tóc gáy mỗi một khi nó hạ cánh xuống Tây Tạng. Biện pháp thứ nhị là đi trên gần như chuyến xe buýt nêm chặt fan và mất 3 ngày 3 đêm ròng rã trên những con phố núi nguy khốn và tổn sức.
Nhưng không hề ít chiếc xe như vậy cùng hành khách của nó đã dứt cuộc hành trình dưới một khe núi sâu làm sao đó bao gồm vô số trên đường.
Có các ý kiến không giống nhau về ảnh hưởng của tuyến phố sắt so với Tây Tạng. Không ít người địa phương mang lại rằng: "Đó là một trong những ý tưởng tốt. Nó sẽ giúp shop chúng tôi mang len ra thị trường dễ dàng hơn. Hiện shop chúng tôi phải thuê xe download để chăm chở, nhưng với tàu hoả nó vẫn rẻ và dễ hơn nhiều".
Tuy nhiên, các nhà môi trường xung quanh học lại lo ngại về những tác động của tuyến đường tàu đến con đường di trú của loại linh dương Tây Tạng quý hiếm. Bọn họ cũng băn khoăn lo lắng cho một hệ sinh thái rất ý muốn manh, nhưng mà một lúc bị phá lỗi sẽ yêu cầu mất cả một gắng hệ nhằm sửa sai.
Dân số
Theo cái lịch sử, dân cư Tây Tạng đa số là tộc fan Tạng. Những tộc tín đồ khác sinh hoạt Tây Tạng bao gồm người Menba , tín đồ Lhoba, người Mông Cổ và tín đồ Hồi.
Việc chuyển ra tỷ lệ người china gốc Hán ở Tây Tạng là 1 trong những vấn đề chính trị nhạy bén cảm. Trong số những năm từ thập niên 1960 mang đến thập niên 1980, các tù nhân sẽ được chuyển vào các trại tôn tạo ở Amdo với họ vẫn ở lại sau thời điểm được trả từ do. Từ trong thời gian 1980, sự tự do thoải mái hóa kinh tế gia tăng và đầy đủ thay đổi bên trong khu vực đã tạo thành một luồng di cư của đa số người Hán cho tới Tây Tạng để tìm kiếm việc làm tốt định cư, tuy vậy con số thực của việc di cư số lượng dân sinh này vẫn chính là điều tạo tranh cãi. Chính quyền Tây Tạng lưu lại vong cầu tính con số này là 7,5 triệu , coi điều đó như là kết quả của chế độ tích rất trong việc làm mất bản sắc dân tộc bản địa của bạn Tạng cùng thu nhỏ bất kỳ cơ hội như thế nào của về hòa bình chính trị của Tây Tạng, và như vậy đã vi phạm Công cầu Geneva năm 1946 là ngăn cấm bài toán định cư của các lực lượng chiếm đóng. Chính quyền Tây Tạng giữ vong để dấu hỏi bên trên mọi con số thống kê được gửi ra vị CHNDTH, bởi vì họ dường như không tính đến các thành viên của giải tỏa quân nhân dân đồn trú nghỉ ngơi Tây Tạng , hoặc một lượng to dân thiên cư không đăng ký. Tuyến đường tàu Thanh-Tạng cũng là sự quan ngại lớn, vị họ cho rằng nó vẫn làm dễ dãi hơn cho việc di dân.
Tuy nhiên, cơ quan chỉ đạo của chính phủ CHNDTH không nhận mình là lực lượng chỉ chiếm đóng cùng đã kịch liệt bội nghịch đối các vấn đề về mất phiên bản sắc dân tộc. CHNDTH cũng không thừa nhận những biên giới của Tây Tạng như chính quyền Tây Tạng lưu vong sẽ phát ngôn, cho rằng đó là âm mưu có giám sát và đo lường nhằm tính cả những khoanh vùng phi-Tạng mà những người không là fan Tạng đang sống những thế hệ để gia tăng nhận thức của tín đồ Tạng rằng lãnh thổ của fan Tạng là lớn hơn Khu từ bỏ trị Tây Tạng hiện tại nay. Thống kê thừa nhận của CHNDTH thông tin rằng 92% số lượng dân sinh ở khu vực tự trị Tây Tạng là tộc fan Tạng, mặc dù tỷ lệ này thấp rộng một phương pháp đáng nhắc so với phần đông dữ liệu so với Amdo và đông Kham, chính vì người china gốc Hán không phân bổ đều trên cục bộ Tây Tạng định kỳ sử. Trong khu tự trị Tây Tạng, phần lớn người Hán sống ở Lhasa. Các chính sách kiểm soát dân sinh như "mỗi mái ấm gia đình chỉ gồm một con" chỉ áp dụng đối với người Hán, nhưng mà không vận dụng với các dân tộc thiểu số như bạn Tạng. CHNDTH nói rằng cơ quan ban ngành đang chũm gắng đảm bảo các văn hóa truyền thống lịch sử Tây Tạng; chúng ta cũng thiết kế tuyến đường sắt Thanh-Tạng, phục hồi cung điện Potala và nhiều dự án công trình khác như là một trong những phần của chiến lược cải tiến và phát triển miền tây Trung Quốc, là một nỗ lực to mập và sang trọng của phần miền đông phong lưu hơn của Trung Quốc đối với Tây Tạng nhằm mục đích phát triển các khu vực miền tây nghèo hơn.
Văn hóa - Tôn giáo
Tây Tạng là trung tâm truyền thống lâu đời của Phật giáo Tây Tạng, một dạng quan trọng của Mật Tông . Phật giáo đứng đầu trong số tôn giáo và mang đậm vết ấn trong văn hóa ở Tây Tạng. Đây là vị trí sinh ra Mật Tông. Một tông phái của Phật giáo với văn hóa và phong cách đa dạng chủng loại như cửa hàng Đảnh, Trì Chú thuộc với những vị Đạt-Lai-Lạt-Ma được nhiều người tôn thờ. Hiện nay nay, quần thể tự trị Tây Tạng tổng cộng có rộng 1700 chùa chiền tổ chức hoạt động Phật giáo Tây Tạng, có tầm khoảng 46 ngàn tăng ni.
Phật giáo Tây Tạng không hồ hết chỉ được thông dụng ở Tây Tạng; nó còn là tôn giáo phổ biến ở Mông Cổ và phổ cập mạnh trong tộc fan Buryat ở miền nam bộ Siberia. Tây Tạng cũng là quê nhà của một tôn giáo nguyên thủy hotline là Bön . Hàng loạt những tiếng địa phương của giờ Tạng được nói bên trên cả khu vực. Người Tạng viết bằng văn bản Tạng.
Trong những thành phố Tây Tạng có các cộng đồng bé dại người Hồi giáo, được biết đến như là Kachee , mà cha ông họ là những người di cư trường đoản cú ba quanh vùng chính: Kashmir , Ladakh và các nước của fan Turk sống Trung Á. Ảnh tận hưởng của Hồi giáo làm việc Tây Tạng cũng tới từ Ba Tư. Ở đây cũng đều có các cộng đồng Hồi giáo trung quốc mà tổ tiên của họ là dân tộc Hồi Trung Quốc. Bạn ta cho rằng những bạn Hồi giáo thiên cư từ Kashmir và Ladakh đang đi tới Tây Tạng vào thời gian thế kỷ 12. Dần dần các cuộc hôn nhân và những mối quan hệ tình dục xã hội đang dẫn tới việc tăng dân sinh thành cộng đồng đáng kể bao phủ Lhasa. Hiện nay Hồi giáo ở chỗ này có 4 Thánh con đường với số tín đồ gia dụng theo đạo khoảng 3000 người.
Xem thêm: Vị Trí Tương Đối Của Hai Đường Thẳng Trong Không Gian : Đường Thẳng, Mặt Phẳng
Tây Tạng có nhiều danh lam chiến thắng cảnh và một số trong những phong tục tập quán lạ. Điển hình trong số phong tục là làm Mạn Đà La, có nghĩa là các vòng tròn bằng cát nhuộm màu để triển khai ra đủ loại hình thù hay với đẹp. Cung điện Potala, trước đó là nơi ở của những Đạt Lai Lạt Ma, là di sản thay giới.